Trang chủ Vườn Thơ Nhớ Mẹ

Nhớ Mẹ

bởi admin
tôi vẫn nhớ những ngày tôi có mẹ
người gánh tôi đi trên những cung đường
ngày ấy tôi ngồi trong thúng nhỏ
nhìn trời mây bướm lượn dọc bờ ao
tường vi
những câu thơ trên là kỷ niệm khi tôi nhớ về mẹ.
năm ấy 1963 mẹ gánh tôi đi để chạy tránh bom đạn trong những ngày quê hương đầy lửa khói.
hôm nay đọc lại thơ của Hồ Ga-li-lê:
MƯỜI NĂM NHỚ MẸ!
Mười năm rồi mẹ về nơi vinh hiển
Tháng mười một mùa héo úa đông sang
Mẹ tắt thở đúng ngày một vội vàng
Đến ngày bốn đưa tang người quá cố.
Ôi! ngày tháng buồn tênh mưa thác đổ
Lũ kéo về ảo não một vùng quê
Đời của mẹ qua mấy dạo sơn khê
Bởi chiến tranh bom đạn quá ê chề.
Nhà cửa cháy, bồng bế con chạy giặc
Mẹ của tôi, cả cuộc đời quặn thắt
Chưa một ngày được bình lặng hôm mai
Tạ ơn Chúa! năm tháng dài mẹ sống.
Có niềm tin sống động ở trong tâm
Bỗng từ đâu họa đến như sóng ngầm
Mẹ gánh chịu mười ba năm tàn phế
Chúa thương mẹ giảm cơn đau có thể.
Viết đến đây, tôi nhớ người em kế
Săn sóc mẹ già sạch sẽ vui cam
Rồi một chiều mẹ từ giã cõi phàm
Về nước Chúa bình an không đau đớn.
Trời mưa bão các ngã đường trơn trợt
Nước lũ về từng đợt gió khiếp kinh
Nhiều đoạn đường nước chảy xiết thình lình
Đến nghĩa trang trời quang minh mây tạnh.
Mẹ nằm xuống nhưng không hề cô quạnh
Mộ đẹp xinh, lòng đất ấm nghĩa tình
Bài Thánh ca: “Miền vinh hiển” thiêng linh
Trong không khí thắm tình người thiên cổ.
Con cúi xuống lặng im giờ chiêm ngộ
Bó hoa tươi trên linh cữu bùi ngùi
Rồi mai đây nơi thiên thành phước hựu
Cảnh trùng phùng thay nước mắt chia ly.
Nhớ đến mẹ mười năm cảnh phân kỳ
Con thăm mộ mỗi khi về An Định
Tháng mười một hạ tuần con cung kính
“Lễ Tạ ơn” con nhớ mẹ mười năm.
Hồ Galilê – Mùa Tạ ơn 2019.
🙂
Bài thơ nói lên nỗi nhớ khôn nguôi của tác giả về người mẹ trân quí của mình.
Đã mười năm trôi qua….
Khi mẹ ra đi – là một nỗi buồn như vô tận:
Ôi! ngày tháng buồn tênh mưa thác đổ
Lũ kéo về ảo não một vùng quê
Đời của mẹ qua mấy dạo sơn khê
Bởi chiến tranh bom đạn quá ê chề.
Lớn lên trong chiến tranh, cọ xát với bom đạn là những kỷ niệm không thể nào quên:
Nhà cửa cháy, bồng bế con chạy giặc
Mẹ của tôi, cả cuộc đời quặn thắt
Chưa một ngày được bình lặng hôm mai
Tạ ơn Chúa! năm tháng dài mẹ sống.
Trong những nghiệt ngã nhất của chiến tranh, nhờ ơn Chúa mà con dân Ngài có thể đứng vững trước những khắc nghiệt ly tan:
Có niềm tin sống động ở trong tâm
Bỗng từ đâu họa đến như sóng ngầm
Mẹ gánh chịu mười ba năm tàn phế
Chúa thương mẹ giảm cơn đau có thể.
Mười ba năm tàn phế? Vì đâu nên nỗi!
Trong những đau thương thì nhìn xem Chúa là giải pháp. Chúng ta không có tất cả mọi câu trả lời – nhưng vẫn tin rằng Chúa là thành tín!
Mẹ nằm xuống nhưng không hề cô quạnh
Mộ đẹp xinh, lòng đất ấm nghĩa tình
Bài Thánh ca: “Miền vinh hiển” thiêng linh
Trong không khí thắm tình người thiên cổ.
Bên kia thế giới, tác giả sẽ gặp lại mẹ, nơi miền vinh hiển. Mỗi cuộc đời là một chuyến đi đầy rủi ro. Có người về trước – có người về sau. Đi đâu rồi cũng trở về Nhà Cha thiêng liêng.
Con cúi xuống lặng im giờ chiêm ngộ
Bó hoa tươi trên linh cữu bùi ngùi
Rồi mai đây nơi thiên thành phước hựu
Cảnh trùng phùng thay nước mắt chia ly.
Bài thơ đẹp như tâm hồn tác giả – một thi sĩ đồng quê. Chào Hồ Thi Thơ. Chúc bình an nhé, bạn của tôi.
_
(Bài đã đăng trên báo hướng đi)

Có thể bạn quan tâm