Trang chủ Thần Học Nhu Cầu Tiếp Nhận Khải Thị Thần Thượng

Nhu Cầu Tiếp Nhận Khải Thị Thần Thượng

bởi admin

Khải Thị Thần Thượng Là Gì?

NHU CẦU NHẬN KHẢI THỊ TỪ ĐỨC CHÚA TRỜI

 

CON NGƯỜI là những sinh vật có xu hướng thờ phượng một chủ thể nào đó. Chúng ta sống theo một niềm tin nào đó cách vô thức, nhưng không thể chứng minh được thông qua nghiên cứu thực nghiệm hay lý trí của con người.

Nhà triết học người Đức Immanuel Kant (1724-1804) đã chỉ ra rằng tâm trí con người chắc chắn đặt ra những câu hỏi về đời sống  tôn giáo, và rồi tìm ra những câu trả lời không thể được chứng minh. Ông viết rằng “tất cả những điều tôi muốn biết kết hợp trong ba câu hỏi sau: (1) Tôi có thể biết gì? (2) Tôi phải làm gì? (3) Tôi có thể hy vọng điều gì?” Ông cũng viết, “lý trí của con người không ngừng tiến bộ, được thúc giục bởi cảm giác cần thiết của chính nó, hướng tới những câu hỏi, nhưng không được trả lời bằng bất kỳ ứng dụng thực nghiệm nào, hoặc các nguyên tắc bắt nguồn từ đó; và vì vậy đã từng tồn tại trong mọi người một số hệ thống siêu hình về tôn giáo.” Bằng một hệ thống siêu hình tôn giáo, ông muốn nói đến nỗ lực tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi của con người mà không thể tìm thấy thông qua bất kỳ nghiên cứu khoa học nào về bản thân và vũ trụ.

Tại sao ngoài một sự mặc khải có thẩm quyền cho chúng ta, chúng ta có thể biết rõ câu trả lời cho những câu hỏi chắc chắn nảy sinh trong tâm trí con người? Hai câu trả lời được đưa ra cho câu hỏi đó. Thứ nhất, tầm nhìn của chúng ta rất hạn chế. Điều chắc chắn là không có ai ở xung quanh Đấng tạo hóa khi thế giới được tạo dựng hoặc khi tổ phụ loài người xuất hiện. Chúng ta không thể nắm được toàn bộ lịch sử loài người. Mỗi người chúng ta chỉ điền vào một điểm nhỏ trong một chuỗi dài của lịch sử. Chúng ta giống như những người diễu hành trong một cuộc diễu hành dài. Chúng ta có thể xem và hiểu điều gì đó của những người chung quanh, nhưng không thể biết mô hình của toàn bộ cuộc diễu hành. Chúng ta không biết toàn bộ chương trình như thế nào từ điểm đầu tiên đến điểm cuối cùng của nó.

Thứ hai, sự hiểu biết của con người bị tội lỗi cản trở. Những người không tin Chúa rơi vào tình trạng này: “sự ngu muội ở trong họ, và vì lòng họ cứng cỏi nên trí khôn tối tăm, xa cách sự sống của Đức Chúa Trời” (Ê-phê-sô 4:18) và “họ dẫu biết Đức Chúa Trời, mà không làm sáng danh Ngài là Đức Chúa Trời, và không tạ ơn Ngài nữa; song cứ lầm lạc trong lý tưởng hư không, và lòng ngu dốt đầy những sự tối tăm” ‘(Rô-ma 1:21). Điều này không có nghĩa là họ đã mất khả năng suy luận. Thay vào đó, hiểu biết của lý trí hoặc điều người ta tin là đúng thường bị tội lỗi bóp méo và do đó dẫn đến kết luận sai lầm.

Tất cả chúng ta đang hợp lý hóa các hành vi cá nhân. Có nghĩa là, tất cả chúng ta đều có xu hướng biện minh cho những gì chúng ta làm để hợp lý hóa hành động của mình. Nếu chúng ta không muốn sống theo lẽ thật, chúng ta cố gắng tìm những lý do hỗ trợ cho hành vi của chúng ta. Vì vậy, lý trí của chúng ta không phải là một khả năng  trung lập mà chúng ta sử dụng để tìm kiếm chân lý khách quan. Nó là một phương tiện mà mọi người cố gắng hỗ trợ cho những mong muốn của họ.

 

Một trong những câu hỏi thú vị và khó hiểu nhất chứng tỏ nhu cầu mặc khải này là về bản sắc của chính chúng ta với tư cách là con người. Câu hỏi “Con người là gì?” là một câu hỏi quan trọng? Câu hỏi này bắt nguồn từ khả năng của con người vượt lên trên hoặc đứng trên hoặc ngoài những thứ khác, thậm chí cả thế giới, và biến họ thành đối tượng quan sát và nghiên cứu có ý thức. Bây giờ nếu chúng ta đứng ngoài những điều này, nhìn vào con người trong tâm trí của chúng ta, rõ ràng là chúng ta không thể rút ra được ý nghĩa đầy đủ của sự tồn tại của con người. Đối với tư cách là những người quan sát, chúng ta không nằm trong những gì chúng ta đang quan sát.

Chúng ta cũng không thể đạt được ý nghĩa của sự tồn tại của mình bằng cách tự nghiên cứu. Vì khi làm như vậy, luôn có một phần của chúng ta không phải là “đối tượng”, vì đồng thời phải có một phần của chúng ta là “chủ thể” thực hiện quan sát. Nói một cách khác, trong sự tự ý thức luôn có một cái “tôi” đang thực hiện việc quan sát cũng như một cái “tôi” được quan sát. Chúng ta có thể xem xét bản thân của mình và sau đó trong trí tưởng tượng của chúng ta nhìn thấy bản thân đang nhìn lại chính mình. Và nếu chúng ta tiếp tục điều này, chúng ta có thể thấy cái tôi đang nhìn vào cái tôi mà đến lượt nó cũng đang nhìn vào cái tôi. Vấn đề là bất kể chúng ta tiến hành quá trình này bao lâu, luôn có một “cái tôi quan sát” mà chúng ta không thể quan sát được. Vì vậy, có một chiều không gian của chúng ta không bao giờ có thể là đối tượng quan sát của chúng ta. Luôn có một chiều không gian  đứng bên ngoài mọi suy nghĩ của chúng ta, đó là chủ thể thực hiện suy nghĩ. Đối tượng này là ai? Trừ khi ai đó nói cho chúng ta biết chúng ta thực sự là ai, chúng ta sẽ không bao giờ có thể biết được con người thật của mình.

Trong Thi thiên 8:4, trước giả hỏi: “Loài người là gì, mà Chúa nhớ đến?

Con loài người là chi, mà Chúa thăm viếng nó?” Trước giả đang băn khoăn về vị trí của con người, mỗi người là một hạt bụi bé nhỏ, so với độ lớn và vẻ lộng lẫy của những tầng trời đầy sao ở trên. Trước giả Thi thiên tìm thấy câu trả lời không nằm trong việc nghiên cứu tự nhiên hay triết học, mà chỉ ở Đức Chúa Trời là Đấng đã tiết lộ rằng Ngài nghĩ đến và quan tâm đến ông, và đã ban cho ông quyền cai trị đối với các tạo vật. Nếu không có mối quan hệ này với Đức Chúa Trời, trước giả sách Thi thiên sẽ không bao giờ biết về vị trí của mình trong thế giới.

Nhiều người đã mất niềm tin vào lý trí của con người để cung cấp câu trả lời cho những câu hỏi quan trọng. Đối với những người từ chối Chúa trong thời kỳ hậu hiện đại, đơn giản là không có câu trả lời, không có lẽ thật tuyệt đối. Họ nói rằng mỗi chúng ta phải quyết định lẽ thật cho chính mình. Đối với họ, con người không thể trả lời những câu hỏi tối quan trọng của cuộc sống bằng bất kỳ lẽ thật tuyệt đối khách quan nào. Theo Plato, con người “được dạy hoặc tìm ra chân lý ở đâu, hoặc nếu không thể, ít nhất là tiếp thu một học thuyết nhân văn tốt nhất có thể và khó bác bỏ nhất, và đi trên đó như một chiếc bè vượt qua biển đời đồng thời chấp nhận rủi ro; trừ khi anh ta có một chiếc tàu đủ khả năng đi biển nhanh hơn để chở anh ta an toàn hơn và ít nguy hiểm hơn, một giáo lý thần thánh nào đó sẽ đưa anh ta vượt qua những vấn đề của đời sống, của linh hồn.” Thật đúng! Những gì chúng ta cần là “một số giáo lý thần thánh” hoặc như một người khác nói cần “lời của Chúa.” Hay nói rõ hơn là cần sự mặc khải từ Đức Chúa Trời.

Nhưng liệu có hợp lý để tin rằng có một lời mặc khải từ Thiên Chúa như vậy? Đúng. Cả bản chất của loài người và bản chất của Đức Chúa Trời đều khiến chúng ta mong đợi một sự mặc khải như vậy.

Những câu hỏi dai dẳng của tâm trí con người liên quan đến linh hồn cho rằng có một cõi đời đời tồn tại. Chắc hẳn ai cũng không thể ngờ rằng Đấng Tạo Hóa tạo ra chúng ta để chúng ta có những câu hỏi này về sự tồn tại của mình và sau đó tìm kiếm câu trả lời. Ngay cả sự tiến hóa theo chủ nghĩa tự nhiên cũng lập luận rằng có một thứ gì đó trong môi trường duy trì một đặc tính tiến hóa mới, hoặc nếu không, tính mới đó không được giữ lại và không còn tồn tại. Thực tế là mọi người có những câu hỏi này và tiếp tục tranh luận ngay cả trên cơ sở tiến hóa rằng có một thứ gì đó trong môi trường của chúng ta cung cấp câu trả lời cho những câu hỏi này mà chúng ta không thể tìm ra câu trả lời trong chính chúng ta hoặc trong thế giới được tạo ra.

 

Khi chúng ta cũng nghĩ về bản chất của Đức Chúa Trời, điều hợp lý là mong đợi Ngài bày tỏ chính Ngài cho chúng ta. Mọi sinh vật thông minh mà chúng ta biết đều mong muốn được giao tiếp với người khác và khiến bản thân được mọi người biết đến. Do đó, có lý khi cho rằng một Đức Chúa Trời cao cả, đặc biệt là một Đức Chúa Trời của tình yêu thương, muốn giao tiếp với người khác. Điều này càng hợp lý hơn khi chúng ta xem xét lời dạy trong Kinh Thánh rằng con người được tạo ra theo hình ảnh của Đức Chúa Trời và có mong muốn được tương giao với Ngài. Chắc chắn rằng Đức Chúa Trời yêu thương sẽ đáp ứng nhu cầu của các tạo vật của Ngài, đặc biệt là những nhu cầu mà Ngài đã gieo trồng trong họ. Vậy thì, nếu chúng ta cho rằng một sự mặc khải từ Đức Chúa Trời là điều chúng ta mong đợi — với bản chất của con người và của Đức Chúa Trời — thì một sự mặc khải như vậy có thể thực hiện được không? Liệu một Đức Chúa Trời vô hạn có thể giao tiếp với những con người là sinh vật hữu hạn không? Có thể.

Một số người đã lập luận rằng chúng ta chỉ có thể biết một sinh vật tương ứng với bản chất của chúng ta, và do đó chúng ta không thể biết Đức Chúa Trời là Đấng hoàn toàn khác. Đúng như vậy, Đức Chúa Trời trong Kinh Thánh được trình bày như Đấng không thể so sánh được với bất cứ đối tượng nào. Đức Chúa Trời đã tuyên bố, “Vậy thì các ngươi sánh ta cùng ai? Ai sẽ bằng ta” (Ê-sai 40:25). Nhưng trong tất cả sự khác biệt của Ngài, Ngài đã tạo ra con người theo hình ảnh của Ngài (Sáng. 1:26), và con người được bao gồm trong hình ảnh này là khả năng giao tiếp cá nhân. Chắc chắn món quà này sẽ được sử dụng đầu tiên trong việc giao tiếp với Đấng Tạo Hóa. Đề cao sự vĩ đại của Đức Chúa Trời và sau đó hạn chế khả năng của Ngài trong việc tạo ra một tạo vật mà Ngài có thể giao tiếp là điều khá vô lý. Đấng đã cho chúng ta đôi mắt để thấy, đôi tai để nghe và một bộ óc để hiểu chắc chắn có thể sử dụng những khả năng tương tự của chúng ta để giao tiếp với chúng ta.

Chúng ta cần một lời từ Thiên Chúa, và Ngài đã đáp ứng nhu cầu đó. Đây là sự tìm thấy của Cơ đốc giáo. Đó là một tôn giáo “được tiết lộ”, tức là một tôn giáo dựa trên những lời từ Đức Chúa Trời. Rõ ràng tất cả những triết lý sống được xây dựng trên thuyết vô thần hay thuyết bất khả tri đều do tư tưởng của con người nghĩ ra. Cố gắng khám phá ra Đấng tối cao (1) bằng lý trí của con người, hoặc (2) bằng kinh nghiệm thần bí nào đó là bất khả thi. Kết quả là trong cả hai trường hợp này vẫn chỉ là kiến ​​thức của con người về một Đấng chủ tể tối thượng.

admin

Sách tham khảo: UNDERSTANDING CHRISTIAN THEOLOGY

Có thể bạn quan tâm