Trang chủ Nếp Sống Đạo TẠI SAO CHÚNG TA PHẢI TIẾP TỤC GIẢNG TIN LÀNH?

TẠI SAO CHÚNG TA PHẢI TIẾP TỤC GIẢNG TIN LÀNH?

bởi admin

 

Theo Kinh Thánh, có mấy động cơ khiến chúng ta phải tiếp tục nhiệm vụ rao giảng tin lành.

  1. Ước Muốn Vâng Lời Chúa.
  2. Tình Yêu Đối Với Người Đang Hư Mất.
  3. Tình Yêu Đối Với Đức Chúa Trời.

ƯỚC MUỐN VÂNG LỜI CHÚA

Thứ nhất, mạng lịnh rao giảng tin lành không phải là ý kiến riêng của bất cứ người nào. Nhưng đây là đại mạng lịnh của Cứu Chúa phục sinh. Mathiơ 28:19.

Các môn đồ đầu tiên đã thi hành mạng lịnh nầy.

Sứ đồ Phao-lô thấy mình bị ràng buộc rao giảng tin lành (1 Cor. 9:16-17).

Giảng tin lành là món nợ Chúa bắt phải trả (Rô-ma 1:14-15).

Không phải chỉ các sứ đồ mà các chấp sự và môn đồ Chúa đều đã vâng lịnh thi hành (Công vụ 8:4).

Một chỗ rõ nhất trong Tân Ước là mạng lịnh giảng tin lành của sứ đồ Phi-e-rơ (1 Phi 3:15).

Chúng ta giảng tin lành vì vâng theo lời Chúa truyền dạy.

YÊU THƯƠNG NGƯỜI HƯ MẤT

Thứ hai, lý do khác khiến chúng ta rao giảng tin lành là vì chúng ta yêu thương những người hư mất.

Làm con giống cha, làm trò giống thầy, chúng ta có tâm tình của Chúa thương xót người hư mất.  “Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài…” Nếu Chúa yêu người, chúng ta cũng phải yêu người. Khi nhìn đám đông thì Chúa Giê-su động lòng thương xót, vì họ cùng khốn và tản lạc, như chiên không có người chăn” (Mat 9:36).

Động lực truyền giáo của sứ đồ Phao-lô cũng vậy. “Anh em ơi, lòng tôi ước muốn và cầu nguyện với Đức Chúa Trời cho dân Israel là để họ được cứu rỗi” (Rom 10:1; 9:1-5).

Phao-lô yêu thương người hư mất và ông muốn chia sẻ tin lành cho họ. Rô-ma 11:13-14, “Tôi nói cùng anh em là người ngoại: Bấy lâu tôi làm sứ đồ cho dân ngoại, tôi làm vinh hiển chức vụ mình, cố sức để giục lòng tranh đua của những kẻ đồng tộc tôi, và để cứu mấy người trong đám họ ». 1 Corinhtô 9 :22, « Tôi ở yếu đuối với những người yếu đuối, hầu được những người yếu đuối; tôi đã trở nên mọi cách cho mọi người, để cứu chuộc được một vài người không cứ cách nào.”

Giảng tin lành là bổn phận của Cơ-đốc nhân và là một bổn phận phát xuất từ tình yêu thương. Giảng tin lành là một vinh dự.

YÊU KÍNH ĐỨC CHÚA TRỜI

Yêu người chính là yêu Chúa. Giảng tin lành là ước muốn để Chúa được sáng danh. Đây là động lực của Chúa Giê-su (Giăng 17). Chúa Giê-su dạy chúng ta hãy sống kết quả để Chúa được sáng danh. Giăng 15: 8, “Nầy, Cha ta được sáng danh là thể nào: Ấy là các ngươi được kết nhiều quả, thì sẽ làm môn đồ của ta vậy.” Khi chúng ta tuyên bố lẽ thật cho các tạo vật của Chúa, chúng ta đang làm sáng danh Chúa. Sứ đồ Phi-e-rơ dạy các tín hữu thế kỷ đầu tiên nghĩ đến sự vinh hiển của Đức Chúa Trời. 1 Phi-e-rơ 2:12, “Phải ăn ở ngay lành giữa dân ngoại, hầu cho họ, là kẻ vẫn gièm chê anh em như người gian ác, đã thấy việc lành anh em, thì đến ngày Chúa thăm viếng, họ ngợi khen Đức Chúa Trời. »

Sứ đồ Phi-e-rơ biết rõ là nếu các tín hữu làm chứng về Chúa cho đồng bào là họ đang làm sáng danh Chúa. Đây là động lực không hề cạn để rao giảng tin lành.

Ngoài ra chúng ta có một số động cơ khác để dục lòng tiếp tục rao giảng tin lành.

Một Mục Sư nói ông thích nghe những lời làm chứng của những người mới trở lại tin Chúa. Đây cũng là niềm vui lớn của các thiên sứ trên trời.

Chúng ta nghĩ đến cuộc đời ngắn ngủi và chúng ta nghĩ đến đời sau chắc chắn xảy đến. Người không tin Chúa chắc chắn sẽ gặp cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời. Giăng 3 :36 nói rõ, «Ai tin Con, thì được sự sống đời đời; ai không chịu tin Con, thì chẳng thấy sự sống đâu, nhưng cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời vẫn ở trên người đó.” Không một ai tránh được cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời. Họ chỉ tránh được khi họ tin nhận Chúa, họ tin Chúa khi có ai đó nói với họ việc trở lại cùng Đức Chúa Trời và đặt đức tin nơi Con Một của Ngài.

Hãy nghĩ đến chương trình cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Hãy nghĩ đến việc Chúa đã làm qua thập tự giá. Hãy nghĩ đến việc Chúa lập Hội Thánh của Ngài. Hãy nghĩ đến lời hứa của Ngài.

Kết luận…

Có nhiều lý do lẫn động cơ để ngày nay bạn và tôi tiếp tục công tác rao giảng tin lành. Tôi nghĩ đến sứ đồ Phao-lô là người nóng cháy giảng tin lành cho đến giờ phút chót. Có lần ông đã chịu khổ vì giảng tin lành, bị đánh đập, bị bỏ tù, bị từ khước. Một đêm kia chính Chúa đã hiện ra với ông, và ông nghe Chúa phán, “Đừng sợ chi; song hãy nói và chớ làm thinh; ta ở cùng ngươi, chẳng ai tra tay trên ngươi đặng làm hại đâu; vì ta có nhiều người trong thành nầy. Phao-lô ở lại đó một năm sáu tháng, dạy đạo Đức Chúa Trời trong đám họ. »

Tôi cũng được nhắc nhở khi nghe ông Phao-lô nói đến phương cách Hội Thánh được sai đi rao giảng tin lành. Chương trình của Chúa để cứu người vẫn không thay đổi. Rô-ma 10 : 14-16 «Nhưng họ chưa tin Ngài thì kêu cầu sao được? Chưa nghe nói về Ngài thì làm thể nào mà tin? Nếu chẳng ai rao giảng, thì nghe làm sao? Lại nếu chẳng ai được sai đi, thì rao giảng thể nào? Như có chép rằng: Những bàn chân kẻ rao truyền tin lành là tốt đẹp biết bao! Nhưng chẳng phải mọi người đều nghe theo tin lành đâu; vì Ê-sai có nói rằng: Lạy Chúa, ai tin lời chúng tôi rao giảng? »

Hy vọng bạn lắng nghe lời trình bày của tôi về động cơ rao giảng tin lành. Mong bạn hiệp tác với tôi rao giảng tin lành.

Mục Sư Nguyễn Văn Huệ

 

 

Có thể bạn quan tâm