Trang chủ Niềm Tin Minh Họa Tuyên Ngôn Đức Tin Của Tin Lành Baptist

Tuyên Ngôn Đức Tin Của Tin Lành Baptist

bởi admin

Tuyên Xưng Đức Tin Của Tin Lành Baptist Vào Năm 1689

  1. SỰ KÊU GỌI HIỆU QUẢ

Trong thời điểm được định, Đức Chúa Trời muốn kêu gọi,1 qua Lời và Thánh Linh Ngài, những người đã được định trước cho sự sống. Ngài gọi họ ra khỏi bản chất tội lỗi và sự chết để đi tới sự ăn năn và tiếp nhận ơn cứu rỗi của Chúa Giê-su.2 Ngài soi sáng tâm trí thuộc linh để họ hiểu những điều thuộc về Ngài.3 Ngài lấy đi tấm lòng bằng đá và ban cho họ tấm lòng bằng thịt.4 Ngài đổi mới ý muốn của họ và bằng năng quyền mạnh mẽ, Ngài khiến họ xoay đến điều tốt lành và dẫn dắt họ đến với Chúa Giê-su.5 Nhưng Ngài làm những điều này theo cách để họ hoàn toàn tự nguyện đến với  ân điển của Ngài. Ngài cho họ tự do lựa chọn.6

1Rô-ma 8:30; Rô-ma 11:7; Ê-phê-sô 1:10-11; 2 Tê-sa-lô-ni-ca 2:13-14. 2Ê-phê-sô 2:1-6. 3Công vụ 26:18; Ê-phê-sô 1:17-18. 4Ê-xê-chi-ên 36:26. 5Phục truyền luật lệ ký 30:6; Ê-xê-chi-ên 36:27; Ê-phê-sô 1:19. 6Thi thiên 110:3; Nhã ca 1:4.

Sự kêu gọi hiệu quả này chỉ đến từ ân điển tự do và đặc biệt của Chúa mà không phải đến từ bất cứ điều gì được thấy trước trong những người được gọi. Sự kêu gọi này cũng đến mà không phụ thuộc vào hành động từ phía họ;7 họ hoàn toàn bị động trong điều này. Họ đã chết trong tội lỗi và vi phạm đến khi họ được sống động và làm mới lại bởi Đức Thánh Linh.8 Bởi điều này họ có thể đáp lại lời kêu gọi và nhận lấy ân điển đã được trao. Sự đáp ứng này được thực hiện trong cùng năng quyền đã khiến Đấng Christ sống lại từ cõi chết.9

72 Ti-mô-thê 1:9; Ê-phê-sô 2:8. 81 Cô-rinh-tô 2:14; Ê-phê-sô 2:5; Giăng 5:25. 9Ê-phê-sô 1:19-20.

Những em bé được chọn nhưng đã chết khi còn nhỏ sẽ được tái sinh và cứu bởi Đấng Christ qua Đức Thánh Linh,10 Đấng hành động vào thời điểm thích hợp và tại nơi Ngài muốn.11 Cũng giống như vậy với những người được chọn, được sanh bởi Thánh Linh.

 

10Giăng 3:3, 5-6. 11Giăng 3:8

Những người không được chọn sẽ không và không thể thực sự đến với Đấng Christ và do đó không thể được cứu, bởi vì họ không được kéo đến với Cha.12 J Họ có thể được kêu gọi qua công tác tôn giáo và có lẽ đã ghi nhận một số hành động của Đức Thánh Linh, nhưng vẫn không  được cứu.13 Không ai có thể được cứu mà không tiếp nhận đạo Đấng Christ, dù họ có nhiệt thành sống theo như sự sáng của tự nhiên và sự dạy dỗ của những tôn giáo họ theo đuổi.14

12Giăng 6:44-45, 65; 1 Giăng 2:24-25. 13Ma-thi-ơ 22:14; Ma-thi-ơ 13:20-21; Hê-bơ-rơ 6:4-5. 14Công vụ 4:12; Giăng 4:22; Giăng 17:3.

 

 

  1. XƯNG CÔNG CHÍNH

Những người Đức Chúa Trời đã gọi thì Ngài cũng xưng công chính.1 Ngài làm điều này, không phải bằng cách truyền sự công chính cho họ mà bằng cách tha thứ tội lỗi họ và kể và chấp nhận họ là công chính.2 Ngài làm điều này chỉ bởi cớ Đấng Christ mà không phải bởi bất cứ điều gì sinh ra trong họ hay được thực hiện bởi họ.3 Chúa không kể đức tin, hành động tin, hay bất cứ sự vâng theo phúc âm nào để nhận họ là người công chính. Thay vào đó, Ngài coi hành động vâng phục toàn bộ luật pháp và chủ động áp dụng sự chết của Đấng Christ là sự công chính toàn vẹn và duy nhất bởi đức tin dành cho họ.4 Đức tin này không thể tự tạo nên mà là ân ban/món quà miễn phí của Đức Chúa Trời.5

1Rô-ma 3:24; 8:30. 2Rô-ma 4:5-8; Ê-phê-sô 1:7. 31 Cô-rinh-tô 1:30-31; Rô-ma 5:17-19. 4Phi-líp 3:8-9; Ê-phê-sô 2:8-10. 5Giăng 1:12; Rô-ma 5:17.

Đức tin tiếp nhận Đấng Christ và sự công chính của Ngài là công cụ duy nhất để được xưng công chính.6 Nhưng sự xưng công chính không thể tự xảy ra bên trong người được xưng công chính, mà phải luôn đi kèm với ân điển cứu chuộc khác. Đó không phải là đức tin chết nhưng là đức tin hành động qua tình yêu thương.7

6Rô-ma 3:28. 7Ga-la-ti 5:6; Gia-cơ 2:17, 22, 26.

Bởi vâng phục và chết đi, Đấng Christ đã trả hết món nợ của tất cả những người được xưng công chính. Ngài thế chỗ họ để nhận hình phạt mà họ đáng phải nhận. Bởi Ngài phó chính mình khi đổ huyết trên thập tự giá, Ngài trở nên hợp pháp, trọn vẹn thỏa mãn sự công chính của Đức Chúa Trời thay cho họ.8 Sự xưng công chính họ có được hoàn toàn dựa trên ân điển nhưng không, bởi vì Ngài đã được ban cho họ bởi Chúa Cha và sự vâng phục của Ngài thỏa mãn sự công chính của Cha. Những điều này được làm một cách nhưng không, chẳng phải bởi vì điều gì trong họ,9 để sự công chính và ân điển rời rộng của Đức Chúa Trời được vinh hiển khi tội nhân được xưng công chính.10

8Hê-bơ-rơ 10:14; 1 Phi-e-rơ 1:18-19; Ê-sai 53:5-6. 9Rô-ma 8:32; 2 Cô-rinh-tô 5:21. 10Rô-ma 3:26; Ê-phê-sô 1:6-7; 2:7.

Từ trước vô cùng, nguyên chỉ của Đức Chúa Trời là xưng công chính cho tất cả những người được chọn,11 và trong thời điểm chín muồi, Đấng Christ chết cho tội lỗi của họ và sống lại để họ được xưng công chính.12 Tuy nhiên, họ không được xưng công chính cho đến khi Đức Thánh Linh thực sự đặt Đấng Christ vào bên trong họ đúng thời điểm thích hợp.13

11Ga-la-ti 3:8; 1 Phi-e-rơ 1:2; 1 Ti-mô-thê 2:6. 12Rô-ma 4:25. 12Cô-lô-se 1:21-22; Tít 3:4-7.

Đức Chúa Trời tiếp tục tha thứ tội lỗi của những người đã được xưng công chính.14 Dù họ không bao giờ có thể ra khỏi trạng thái công chính,15 nhưng họ có thể làm mất lòng Chúa bởi tội lỗi họ.16 Trong hoàn cảnh đó, họ thường không có sự sáng của mặt Ngài đến khi họ hạ mình, xưng nhận tội lỗi, xin tha thứ và làm mới đức tin qua sự ăn năn.17

14Ma-thi-ơ 6:12; 1 Giăng 1:7, 9. 15Giăng 10:28. 16Thi thiên 89:31-33. 17Thi thiên 32:5; Thi thiên 51; Ma-thi-ơ 26:75.

Trong tất cả cách cách này, sự xưng công chính của tín hữu trong thời Cựu Ước giống chính xác như sự xưng công chính của tín hữu trong thời Tân Ước.18

18Ga-la-ti 3:9; Rô-ma 4:22-24.

 

  1. NHẬN LÀM CON

Đức Chúa Trời cho tất cả những người được xưng công chính sẽ nhận được ân điển của sự nhận làm con  bởi cớ Con Một của Ngài là Chúa Giê-su.1 Bởi vậy mà họ được tính vào trong vòng con cái Đức Chúa Trời và tận hưởng sự tự do và đặc quyền của mối quan hệ đó.2 Họ được hưởng danh của Ngài,3 tiếp nhận linh được nhận làm con nuôi,4 dạn dĩ đến bệ ân điển, và được gọi Cha thiên thượng là “A-ba, Cha!”5 Họ được ban cho sự thương xót,6 bảo vệ,7 chu cấp8 và cũng bị kỷ luật bởi Ngài như một người Cha.9 Họ không bao giờ bị vứt bỏ10 mà được đóng dấu cho tới ngày cứu rỗi11 và hưởng lấy lời hứa là người thừa kế của sự cứu rỗi đời đời.12

1Ê-phê-sô 1:5; Ga-la-ti 4:4-5. 2Giăng 1:12; Rô-ma 8:17. 32 Cô-rinh-tô 6:18; Khải huyền 3:12. 4Rô-ma 8:15. 5Ga-la-ti 4:6; Ê-phê-sô 2:18. 6Thi thiên 103:13. 7Châm ngôn 14:26. 81 Phi-e-rơ 5:7. 9Hê-bơ-rơ 12:6. 10Ê-sai 54:8-9; Ca thương 3:31. 11Ê-phê-sô 4:30. 12Hê-bơ-rơ 1:14; 6:12.

(còn nữa)

.

Có thể bạn quan tâm